Trang

Thứ Năm, 24 tháng 11, 2011

Chuyến xe cuộc đời

Một chiếc xe bus chở khách đang chạy trên đường đồi thì ba thằng du côn xuất hiện. Chúng chặn xe và muốn “vui vẻ” với cô cô lái xe xinh đẹp. Tất nhiên là cô lái xe kêu cứu, nhưng tất cả hành khách trên xe đều im lặng.

Lúc ấy một người đàn ông trung niên nom yếu ớt tiến lên yêu cầu ba tên du côn dừng tay; nhưng ông đã bị chúng đánh đập. Ông rất tức giận và lớn tiếng kêu gọi các hành khách ngăn chặn hành động man rợ kia nhưng chẳng ai hưởng ứng. Và cô lái xe bị ba tên côn đồ lôi vào bụi rậm bên đường.

Một giờ sau, ba tên du côn và cô lái xe tơi tả trở về xe và cô sẵn sàng cầm lái tiếp tục lên đường…
- “Này ông kia, ông xuống xe mau!” cô lái xe la lên với người đàn ông vừa tìm cách giúp mình. Người đàn ông sững sờ, nói: - “Cô làm sao thế? Tôi mới vừa tìm cách cứu cô, tôi làm thế là sai à?”
-“Cứu tôi ư? Ông đã làm gì để cứu tôi chứ?” Cô lái xe vặn lại, và vài hành khách bình thản cười. Người đàn ông thật sự tức giận. Dù ông đã không có khả năng cứu cô, nhưng ông không đáng bị đối xử như thế. Ông từ chối xuống xe, và nói: “Tôi đã trả tiền đi xe nên tôi có quyền ở lại xe.” Cô lái xe nhăn mặt nói: “Nếu ông không xuống, xe sẽ không chạy.”

Điều bất ngờ là hành khách, vốn im tịt trước hành động man rợ mới đây của bọn du côn, bỗng nhao nhao đồng lòng bắt người đàn ông xuống xe: - “Ông ra khỏi xe đi, chúng tôi có nhiều công chuyện đang chờ và không thể trì hoãn thêm chút nào nữa!” Sau nhiều lời qua tiếng lại, hành lý của người đàn ông bị ném qua cửa sổ và ông bị đẩy ra khỏi xe. Chiếc xe bus lại tiếp tục hành trình. Cô lái xe vuốt lại tóc tai và vặn radio lên hết cỡ.

Xe lên đến đỉnh đồi và ngoặt một cái chuẩn bị xuống đồi. Phía tay phải xe là một vực thẳm sâu hun hút. Tốc độ của xe bus tăng dần. Gương mặt cô lái xe bình thản, hai bàn tay giữ chặt vô lăng. Nước mắt trào ra trong hai mắt cô. Một tên du côn nhận thấy có gì không ổn, hắn bảo cô lái xe: “Chạy chậm thôi, cô định làm gì thế hả?”. Tên du côn tìm cách giằng lấy vô lăng, nhưng chiếc xe bus lao xuống vực như mũi tên bật khỏi cây cung. Hôm sau, báo địa phương loan tin một tai nạn bi thảm xảy ra ở vùng “Phục Hổ Sơn”. Một chiếc xe bus rơi xuống vực, tài xế và 13 hành khách đều thiệt mạng.

Người đàn ông đã bị đuổi xuống xe đọc tờ báo và khóc. Không ai biết ông khóc cái gì và vì sao mà khóc!. - HẾT

Chuyện kết ở đây nhưng nó đã lan tràn khắp mạng internet.  Vì sao? Vì phần kết đáng sợ của câu chuyện hay vì thông điệp ẩn chứa đằng sau đó?
Và hàng nghìn câu hỏi bật ra: Bao nhiêu lần mình từng thờ ơ với những giây phút hoạn nạn, khó khăn của người khác? Đôi khi ta quá vô cảm với cuộc sống quanh mình!
Mạng internet là ảo, nhưng trách nhiệm và tình người là thật. Mong rằng, hai từ đồng cảm không còn là khái niệm "xa xỉ" trong xã hội này./.
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét